Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 2 tháng 11, 2015

Đi thăm gia đình Nguyễn Khoái-người đồng đội năm xưa !

Mặc dù anh nguyên là Hải quân ,nhưng những người Phá Lôi của Đường Biển vẫn coi anh là đồng đội,là những người bạn thân thiết,những "đồng chí"-một chữ thiêng liêng trong quá khứ -mà nay ý nghĩa đã nhiều phai lạt và biến tướng .Anh là Nguyễn Khoái (1930-2005) ,giám đốc X56 ,người say mê với những mạch điện chi chít của các quả thủy lôi trong cuộc chiến chống chiến tranh phá hoại của Mỹ những năm 66-72 .Sáng nay,người viết những dòng chữ này,một kẻ hậu sinh không tham dự vào cuộc chiến tranh đó nhưng đang quan tâm tới nó dưới góc nhìn lịch sử,đã cùng kỹ sư Nguyễn Ngọc Linh -thành viên của tổ nghiên cứu phá lôi Đường Biển-tới thăm gia đình anh Khoái ,một căn nhà nhỏ tại 73 đường Nguyễn Văn Săng ,Tân Sơn Nhì,quận Tân Phú Sài Gòn.Chị Lộc,vợ anh Khoái ,rất mừng khi gặp lại đồng chí cũ ,nhận ngay ra anh Linh với rất nhiều chuyện kể đầy tình cảm về vợ chồng bác Lê Văn Kỳ,về những ngày mà anh Khoái cùng nghiên cứu và giúp đỡ Đường Biển trong việc phá lôi.Chị nói vui :anh em hải quân bảo ,lúc nào ông Phát (tư lệnh hải quân) và ông Khoái cũng đường biển ,đường biển ...!


Nhắc tới Nguyễn Khoái cũng phải nhắc tới một sự kiện xảy ra trong cuộc chiến chống phong tỏa :có thể đã xảy ra một cuộc tranh giành thành tích ,phân chia cục bộ trong cuộc nghiên cứu các biện pháp để đánh giặc .Có lẽ anh là tác giả bức thư mà chúng tôi tìm được trong lưu trữ của Đường Biển.Anh không được tiếp tục nghiên cứu,tiếp tục giúp Đường Biển như sự phân công hiệp đồng chặt chẽ quân dân trong suốt cuộc chiến tranh,bởi vậy anh phải lén gửi cho Đường Biển những hiểu biết mới nhất của mình với những lời mở đầu :
“Hủy ngay tài liệu sau khi đã sao chép sang bản khác, trích sao chép phải gửi tài liệu này vào tuyệt mật. Đó là yêu cầu cao nhất của tôi”.
Người bạn vô danh.

Thật cảm động trước một hành động cao cả,muốn vượt qua mọi thói xấu thông thường của người đời :cục bộ,bản vị,có thể khoác dưới một cái áo rất đẹp bí mật quân sự,bí mật ngành nghề mà chúng ta rất hiều động cơ của anh rất trong sáng ,đơn giản chỉ là giúp đờ đồng chí để cuộc nghiên cứu mau chóng có kết quả.Lúc đó Đường Biển cũng như mọi ngành nghề kinh tế khác còn rất nghèo như nhau,sống và chiến đấu trong kham khổ,chứ chưa đến giai đoạn huy hoàng Vốt cô Vốt cậu ,tiền bạc và xe đạp Nhật để có kẻ nghi ngại động cơ danh lợi như chính nhà "bác học ,đô đốc đặc nhiệm phá lôi" nghi ngờ cho động cơ kẻ đang gõ bàn phím này ! Và anh viết tiếp ,dù không muốn nhắc tới những chuyện nội bộ của mình :
Kính gửi: Các đồng chí nghiên cứu khoa học kỹ thuật trên mặt trận chống Mỹ cứu nước.
Rất tiếc cho tới nay tôi đã không phải là người cùng các đồng chí trực tiếp nghiên cứu, giữa lúc các công trình đang nghiên cứu dở dang thì do một nguyên nhân nào đó tôi phải sang một lĩnh vực khác, cho nên ghi vội những tài liệu mật này gửi các đồng chí cùng góp ý để các đồng chí tham khảo soạn thành tài liệu hoàn chỉnh để đứng trên mặt trận chống Mỹ cứu nước, đập tan thủ đoạn âm mưu phong tỏa thả mìn ngăn chặn giao thông về thủy bộ của ta ngăn chặn cuộc chiến đấu như vũ bão của ta trên chiến trường, đồng thời các đồng chí tiếp tục soạn thành tài liệu để cống hiến cho khoa hoạc kỹ thuật trên mặt trận dùng khoa học kỹ thuật chống Mỹ cứu nước và để lại sau này cho các đồng chí khác kế tục.
Điều mong ước cuối cùng của tôi là các đồng chí nhanh chóng tìm ra biện pháp chống phong tỏa có hiệu quả nhất để cho những người đã ngu dốt không hiểu gì về khoa học kỹ thuật nhưng lại muốn nắm độc quyền về chỉ đạo khoa học kỹ thuật thấy rằng họ đã có một sai lầm lớn là không nắm vững đường lối chiến tranh nhân dân của Đảng, họ chỉ muốn giành tất cả công cán về mình, họ không làm được nhưng không muốn để người khác làm và cuối cùng chỉ lợi cho địch làm ảnh hưởng xấu đến cuộc kháng chiến của ta, cản trở nhiệm vụ giao thông vận tải. Trải qua 4 tháng địch phong tỏa cho tới nay giao thông vận tải vẫn còn bế tắc nhiều mặt.
Tôi soạn sơ bộ những điều cơ bản của loại bom mìn MK-42 Mod 3 này trong hoàn cảnh vô cùng khó khăn mong các đồng chí thông cảm cho những sai sót vì không còn có thời gian xem lại những gì mình viết và vẽ ở bản gửi các đồng chí này -
Còn nguyên bản được chụp lại như sau:


"Hiện tượng Nguyễn Khoái" là một trường hợp đáng nghiên cứu , một case-study để rút kinh nghiệm ngay cả trong thời đại hiện nay nếu mong muốn đất nước thực dự phát triển mạnh mẽ ,trở thành một quốc gia hùng cường .Hiếm gì các ví dụ về tính cục bộ,bản vị đang nhan nhản bầy ra trước mắt,với biển Đông của chúng ta hiện nay hình như có đền vài chục cái Biển Đông khác nhau,54 biển của 54 tỉnh thành ven biển,của vài chục các Biển Đông của các Bộ và Tổng cục .Tới cái hải đồ cũng có tới không ít hơn 5 đơn vị cùng làm và chẳng ai chịu ai !!!!Nếu không vì một quốc gia Việt Nam duy nhất vững mạnh thì con đường tới hạnh phúc còn xa lắm !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét